Để bắt đầu bài viết này, có lẽ chúng ta phải nhìn nhận một sự thực:
Trên bản đồ thiết bị điện tử toàn cầu, thì cả Bowers & Wilkins
(B&W) đến từ đảo quốc sương mù lẫn Beats Electronics đều là hai tên
tuổi “nổi như cồn” và được đông đảo công chúng lẫn giới mộ điệu biết tới
cũng như chiếm được thị phần đáng kể trên thị trường. Tuy nhiên, chính
do mục tiêu khách hàng khác nhau, mà hầu như người tiêu dùng của thương
hiệu này rất ít quan tâm hoặc thậm chí là không hề biết tới thương hiệu
còn lại.
- Cả hai đều nằm trong phân khúc tai nghe portable nhỏ gọn ở tầm giá 200 USD.
- Việc so sánh sẽ dựa trên cả kết cấu thiết kế lẫn chất lượng âm thanh thông qua những bản nhạc được chọn lựa cẩn thận.
Beats của tập đoàn HTC (nắm giữ đa số cổ phần) tập trung sản xuất
những mẫu tai nghe với dáng vẻ thời trang cũng như gắn liền với tên tuổi
những nghệ sĩ nổi danh trong làng âm nhạc thế giới như Lady Gaga hay
Justin Bieber, từ đó hướng tới thị phần giới trẻ năng động. Trong khi
đó, B&W lại tập trung đội ngũ kỹ sư với kinh nghiệm lên đến cảnh
giới “cáo già” trong làng âm thanh thế giới, để tạo ra những bộ loa
thùng mang chất lượng hoàn hảo như PM, CM hay 600 series. Đến đây ắt hẳn
sẽ có người thắc mắc, vậy chúng ta đang so sánh cái gì? Mới đây, nhà
sản xuất loa Anh Quốc đã bắt đầu “lấn sân” sang thị trường các thiết bị
âm thanh nhỏ gọn với 3 mẫu tai nghe: full size P5, portable P3, và
in-ear C5.
Trang blog công nghệ TechCrunch đã “nhặt” ra 2 sản phẩm có sự tương
đồng về phân khúc cũng như tầm giá của cả 2 nhà sản xuất để tiến hành
so sánh. Đó là hai mẫu portable headphone Beats Solo HD và Bowers &
Wilkins P3. Cả hai đều nằm trong tầm giá dao động trong khoảng 200 USD
(khoảng 4 triệu Đồng). Thông qua 2 tiêu chí: ngoại hình và chất lượng âm
thanh khi nghe nhạc, người thử nghiệm sẽ đưa ra sản phẩm chiến thắng
trong cuộc đối đấu cân sức này.
Thiết kế
Vào năm 2011, B&W chính thức tấn công vào thị trường thiết bị
âm thanh cá nhân với mẫu headphone P5. Mang nhiều nét tương đồng với P5,
mẫu headphone portable P3 sở hữu thiết kế đậm chất cổ điển với earpad
hình chữ nhật được bo tròn góc cạnh, thêm vào đó là bộ khung được chế
tác từ thép không gỉ được uốn tỉ mỉ. Earpad được bọc vải thay vì bọc da
như nhiều mẫu tai nghe cao cấp khác. Chính điều này lại phần nào đem lại
sự thoải mái cũng như vẻ đẹp trong quá trình sử dụng, mặc dù đổi lại là
khả năng cách âm của chiếc tai nghe khá kém. Nói tóm lại, B&W vẫn
trung thành với triết lý thiết kế sau hơn 50 năm có mặt trên bản đồ âm
thanh thế giới: Đơn giản, không rườm rà nhưng vững chãi và đáng tin cậy.
Chuyển sang chiếc tai nghe của rapper Dr. Dre. Nhận xét rõ ràng là
bề ngoài của chiếc tai nghe Solo HD trẻ trung, hiện đại và có vẻ chắc
chắn hơn P3 nhiều. phần cầu nối giữa 2 earcup không quá mỏng manh như
P3. Thêm vào đó, đệm tai bọc da lớn, có khả năng ôm trọn vành tai, từ đó
giúp loại bỏ âm thanh bên ngoài tốt hơn P3 (một chút, sẽ đề cập kỹ hơn ở
phần sau của bài viết) trong quá trình thưởng thức âm nhạc.
Âm nhạc
Rõ ràng là cả B&W lẫn Beats đều không tạo ra 2 mẫu tai nghe này
để hướng tới thị trường audiophiles với nhu cầu cũng như đòi hỏi cao,
mà thay vào đó là những người với nhu cầu tai nghe gọn nhẹ để học so thể
thưởng thức âm nhạc chất lượng cao mọi lúc, mọi nơi.
Mặc dù vậy, thì việc thử nghiệm những chiếc tai nghe này vẫn không
thể nào chỉ dựa vào những dịch vụ streaming với chất lượng nhạc thấp như
Rdio hay Pandora được. Để kiểm tra khả năng của cả P3 lẫn Beats Solo
HD, TechCrunch đã sử dụng các album CD Aquemini (ra mắt năm 1998) của bộ
đôi rapper OutKast, The Resistance của rockband Muse. Cuối cùng, album
đĩa than The Dark Side of The Moon của huyền thoại Pink Floyd cũng được
sử dụng để đưa 2 chiếc headphone lên bàn cân.
Giải thích cho việc sử dụng một album hiphop để… test tai nghe,
TechCrunch giải thích, rằng track thứ 5 của album này, Rosa Parks, sở
hữu một số đoạn có âm vực thấp đến mức chỉ có những mẫu headphone
top-end mới có khả năng trình diễn. Thêm vào đó là âm thanh nói chung
của album này sở hữu dải âm cực trầm, lựa chọn hoàn hảo để thử nghiệm
dải bass của những chiếc tai nghe. Ở phần thử sức mạnh bass, Solo HD có
vẻ nhỉnh hơn đôi chút so với P3, khi âm bass dày và mạnh hơn. Nhược điểm
của Solo HD lại đến từ chính thế mạnh của nó. Âm trầm được thể hiện với
uy lực lớn, đến mức nó “nuốt chửng” cả dải mid. Trong khi đó, mặc dù P3
thất bại trong việc “dồn” những âm bass đầy uy lực vào tai người nghe
như Solo HD, thì tổng quan âm thanh của P3 lại rõ ràng và tinh tế hơn
rất nhiều ở dải mid và high.
Chuyển sang album The Resistance, ra mắt vào năm 2009 của
Alternative band Anh Quốc, Muse. Cả 3 phần (hay nói đúng hơn là 3 track)
trong bản “giao hưởng” Exogenesis: Symphony, mang tên Overture,
Cross-Polination và Redemption đều sở hữu dải âm rộng với nhiều nhạc cụ
từ violin, contrabass đến guitar và cả trống. Thử nghiệm cho thấy cả 2
mẫu tai nghe đều tỏ ra khá yếu ở dải âm cao. Ở đoạn đầu (phút thứ 1:35)
của bản Redemption, khi Matthew Bellamy cất giọng hát, cả 2 chiếc tai
nghe lập tức tỏ ra “chới với”.
Cuối cùng, tượng đài huyền thoại “The Great Gig In The Sky” được
bật lên. Đây mới chính là lúc P3 phát huy hết “nội công” mà nó sở hữu.
Tiếng hát cất lên, dường như người sử dụng bị “chìm” trong dải âm mid và
high được thể hiện quá đỗi rõ ràng và chi tiết. Trong khi đó, chiếc tai
nghe của rapper Dr. Dre đã thất bại hoàn toàn trong việc tái hiện bức
tranh tuyệt vời bằng âm nhạc mà Pink Floyd vẽ nên với “Money” và “The
Great Gig From The Sky”.
Tạm kết
Cuộc “đại chiến” đã kết thúc với phần thắng tạm thời nghiêng về cái
tên đến từ nước Anh. Sở hữu thiết kế bắt mắt, trẻ trung, cộng thêm đó
là khả năng tái tạo âm bass tuyệt vời, nhưng rõ ràng những thứ đó là
không đủ để nó cạnh tranh với chất âm tuyệt vời mà Bowers & Wilkins
P3 mang lại.
Tham khảo TechCrunch
0 nhận xét